Ô kìa, tôi bị lôi đi đến đâu xe dừng lại đến đó, tạo không gian đi bộ mà lâu nay tôi chưa bao giờ thấy.
Lần đầu tiên tôi đặt chân đến Sài Gòn, nơi Bố Mẹ tôi sinh ra, biết bao nhiêu cảm giác thân thương, gần gũi mà cũng lạ lùng.
Điều lạ lùng với người sinh ra ở nước ngoài như tôi là mỗi khi đi bộ băng qua đường, việc trông đợi một khoảng trống để bước đi là không thể. Không xe taxi là xe gắn máy, không xe to thì có ngay xe nhỏ tự động lấp vào chỗ trống. Họ, những người lái xe, chẳng ai chú ý đến tôi, không quan tâm đến việc tôi nhấp nhỏm muốn băng sang lề đường bên kia trong vô vọng. Không có một khoảng trống nào khả dĩ để bước.
Có một lần như mọi lần, tôi đang khổ sở tìm cách đi bộ băng sang bên kia bỗng có người nắm tay tôi lôi đi kèm theo một giọng nói "Đi theo em !". Tôi vừa đi bộ theo kiểu bị lôi đi vừa dáo dác nhìn quanh xem có xe nào lao vào mình không. Ô kìa, tôi bị lôi đi đến đâu xe dừng lại đến đó, tạo không gian đi bộ mà lâu nay tôi chưa bao giờ thấy.
Đến lề đường bên kia, bàn tay đó buông cánh tay tôi ra kèm theo giọng nói "Lần sau anh cứ đi như thế là được !". Tôi chẳng hiểu như thế là thế nào mà chỉ nhận ra đó là một Cô gái. Tôi ngỏ lời cám ơn và muốn hỏi như thế là thế nào. Sau một lúc ngồi cafe với Cô gái đó, tôi hiểu như thế nghĩa là cứ đi tới thì xe dừng lại chứ không như ở nước ngoài xe dừng lại mới đi.
Sau này, mấy lần tôi về Sài Gòn đã tự băng sang đường một mình. Nhưng nếu có cơ hội, tôi vẫn đưa tay cho Cô gái đó lôi đi để có cảm giác được vớt ra khỏi biển xe dài dằng dặc như lời một bài thơ của Du Tử Lê được nhạc sĩ Từ Công Phụng phổ thành bản nhạc "Ơn Em", trong đó có đoạn "Ơn em thơ dại từ trời, theo ta xuống biển, vớt đời ta trôi. Ơn em dáng mộng mưa vời, theo ta lên núi, về đồi yêu thương. Tạ ơn em, tạ ơn em"
Không chỉ tạ ơn em, Cô gái đó bây giờ là mẹ của hai đứa con tôi, mà còn cám ơn những chiếc xe hôm đó ở đoạn đường đó đã không nhường đường cho tôi đi qua.
(Viết theo lời kể của Nhà báo Nguyễn Văn Khanh)

COMMENTS